Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.10)

Ngọc Xanh

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, hầu như chúng tôi không ai được yên giấc. Chẳng biết là ban ngày hay ban đêm, chúng tôi đã ở đây bao lâu rồi? Bầu trời vẫn là một màn đen che phủ, khí lạnh bao quanh làm nhức nhối những vết thương chưa lành, đâu đó vang lên tiếng “Quác quác” của lũ quạ báo hiệu của sự chết chóc.

  • “Khụ…khụ…hự”
  • “N sao rồi?” – Tôi hỏi
  • “Sốt cao” – C trả lời
  • “Để anh đi kiếm có cây thuốc nào gần đây không?”- B đứng lên nói
  • “Em đi với anh” – Tôi xung phong đi cùng
  • “Anh C ở lại chăm sóc cho N nhé!”

Hai anh em bắt đầu đi sâu vào rừng, xung quanh vẫn là những tàn lá héo úa, cây cối khô khốc không có sức sống, quả nhiên đúng với cái tên của nó “Khu rừng tử thần”, không một sinh vật nào có thể tồn tại, ngoại trừ bầy sói hung tợn hôm qua và lác đác lũ quạ trực chờ xác chết nào đó.

  • “Vết thương của em sao rồi?”
  • “Không làm chết được em đâu” – Tôi cười hì hì

Đột nhiên bước chân B dừng lại, ngắm nụ cười ngô nghê của tôi, nét mặt anh căng thẳng, có điều gì làm anh day dứt mà đau lòng.

  • “Xin lỗi, chỉ tại anh!”

Tôi thu lại nụ cười, lúc này tâm trạng tôi bắt đầu bối rối, không biết nên oán trách hay an ủi bởi vì chính tôi cũng không rõ ràng về con đường đang đi này. Tôi biết B nghĩ rằng do anh khởi xướng mà hai anh em phải đứng trong tình thế nguy nan, nhưng lỗi hoàn toàn không phải như vậy. Suy nghĩ hồi lâu, tôi hạ quyết tâm, bước lại gần anh, đặt tay lên vai và nói:

  • “Không phải tại anh tất cả, quyết định này cũng có phần của em”
  • “Em không trách anh sao?” – Anh buồn bã nói
  • “Hì, mặc dù chưa tìm ra được ốc đảo mà anh nói nhưng em đã học được rất nhiều bài học từ chuyến đi này. Anh xem không phải em đã trở thành một người đàn ông thực sự rồi sao? Không còn nhút nhát và dựa dẫm nữa” – Tôi vỗ ngực nói
  • “Chưa đi tới cuối con đường chưa biết được kết quả mà phải không?”– Tôi tiếp lời

B phì cười với hành động chứng tỏ của tôi, anh biết tôi chỉ đang động viên nhưng lòng anh đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lúc này đây, B cảm thấy phải mạnh mẽ hơn nữa để có thể bảo vệ đứa em trai và đưa mọi người sống sót ra khỏi đây.

  • “Xoạc…xoạc…”

Bỗng một tiếng động gần đó kéo tôi và B về thực tại. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, không hiểu đang có ai theo dõi mình, nhanh chóng đi  theo lối tiếng động phát ra. Tôi căng thẳng đi phía sau B, vừa nãy còn vỗ ngực xưng tên mà giờ tôi còn không dám thở mạnh.

  • “Đúng nghĩa là một chuyến đi rèn giũa con người mà” – Tôi thở dài nghĩ thầm

Chúng tôi đi mãi tới một con suối thì mất dấu. Tiếng suối chảy chầm chậm, khoan thai trái ngược với màu nước đã bị nhuộm bẩn, đen ngòm.

  • “A, đây là nơi mà em nói anh, em từng đến đây rồi, nhưng lúc đó nước không đen đến vậy”
  • “Có vẻ như ai đó muốn dẫn chúng ta đến đây” – B nghiêm túc nói
  • “Có khi nào là người đưa ta vào giấc mơ?” – Tôi sợ hãi nói
  • “Có thể lắm” 

Tôi và B đưa mắt nhìn nhau như chợt hiểu ra gì đó, hai người chia nhau ra tìm kiếm. Khoảng 15 phút sau, chúng tôi tìm thấy được một khoanh đất nhỏ có dấu hiệu đào bới, nhìn kĩ thì màu đất của nó khác với xung quanh. B ngồi xuống, lấy một ít đất lên ngửi, rõ ràng không hề có mùi hôi thối.

  • “Vị trí đúng như trong giấc mơ” – Tôi ngạc nhiên nói

Chả lẽ giấc mơ đó là thật? Và họ muốn báo hiệu cho chúng tôi điều gì? Phía sau lớp đất đó đang chôn thứ gì? Tôi bị vờn với hàng tá câu hỏi không lời giải, B cũng chẳng khá hơn tôi là bao, khuôn mặt anh nghiêm nghị, hàng mày cau lại không hiểu điều gì đang xảy ra.

  • “Nhanh, kiếm gì đó để đào lên” – B ngước lên nhìn tôi
  • “Ừm” – Tôi gật đầu nghe lời

Chúng tôi bắt đầu đào xới khoanh đất đó, phải nói là nó nhỏ nhưng rất sâu, tốn khoảng một canh giờ mới xong. Khi chạm đến một vật gì đó cứng cứng, chúng tôi ngừng tay. B thò xuống lôi lên một chiếc hộp đen, giống như chiếc hộp mà ông lão áo trắng cầm trong giấc mơ hôm đó.

  • “Cẩn thận” – Tôi nhắc nhở

B nhìn tôi gật đầu, rồi đưa tay mở chiếc hộp, từ từ, từ từ, chiếc hộp vừa hé, một luồng ánh sáng xanh chói mắt phát ra, len lỏi qua từng cái cây, từng lớp lá, xuyên thủng bầu trời. Chúng tôi đưa mắt nhìn xung quanh, ngạc nhiên khi thấy cây cối trong rừng bắt đầu đổi màu, từ màu héo úa tàn phai chuyển sang màu xanh tươi rực rỡ, một vài tia nắng le lói xen kẽ lá cây rọi xuống, làm sáng rực cả khu rừng, một luồng gió ấm áp sưởi ấm vạn vật lướt qua, dòng suối lúc này đang nhường chỗ cho sự trong trẻo, thanh khiết, cỏ cây đua nhau mọc lên, vui tươi như chào đón một vị thần. Tất cả như được hồi sinh hiện ra trước mắt .

  • “Ngọc Xanh?” – Tôi quay sang hỏi anh

Chúng tôi lại nhìn xuống chiếc hộp, một viên ngọc nằm gọn bên trong, lấp lánh, đổi màu liên tục, không ngờ luồng ánh sáng của nó mang lại sức mạnh to lớn như vậy! Và câu hỏi đặt ra lúc này là tại sao nó lại xuất hiện ở đây?…

 

Còn tiếp…

—–

Xem thêm:

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.1)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.2)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.3)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.4)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.5)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.6)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.10)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to top
Gọi ngay
icons8-exercise-96 chat-active-icon
chat-active-icon