Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.9)

Đàn sói

Qua vài canh giờ, khi thấy không có gì bất thường, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm. Mọi người chia nhau đi tìm quả rừng ăn lót dạ, rồi cùng nhau tiếp tục lên đường, cũng chẳng biết qua bao lâu nữa mới thoát khỏi nơi đáng sợ này.

  • “Chết tiệt! Đi mãi không thấy gì” – N cau mày
  • “Mới có nhiêu đây đã chịu không nổi rồi sao?” – C châm biếm
  • “Chỉ tại mày, tự nhiên đi tin cái tấm bản đồ da rẻ rách kia”
  • “Mày còn nói nữa, chả phải lúc đó mày cũng hào hứng lắm hả?”
  • “Mọi người giữ sức đi, quan trọng là kiếm đường sống sót ra khỏi đây” – B chen ngan giải hoà

Tôi im lặng, lười quan tâm đến C và N, từ khi rơi vào ảo mộng, tâm trí tôi vẫn còn đang mơ hồ và cảm giác như C và N không phải là người đáng tin . Nhưng lại ngờ hoặc suy nghĩ đó vì suy cho cùng cũng chỉ là một giấc mơ. Tôi lén nhìn anh trai, muốn mở miệng hỏi nhưng rồi lại thu cái ý nghĩ về. Không biết anh có từng hối hận khi lựa chọn con đường này không? Một con đường mù mịt, không có gì là chắc chắn, phải nói là hoang đường khi chẳng một ai có niềm tin về cái ốc đảo gì gì đó.

Chúng tôi len lỏi đi qua những khúc cây to trần trụi lá, càng vào sâu, không khí lạnh dần, bốn bề một màu đen tối, âm u, những phiến đá khô cằn được bao quanh bởi những cây nấm độc. Cũng may N đã làm cho chúng tôi mỗi người một ngọn đuốc, lấy từ khúc cây khô rồi bọc thêm lớp lá, vải cũ, hoặc những thứ lượm lặt được có thể bắt lửa.

Nhắm chừng đi một đoạn khá xa và cũng đủ lâu, chúng tôi lại tiếp tục nghỉ ngơi lấy lại sức. Xung quanh không còn gì ăn được, đành phải ôm bụng đói đi ngủ hết hôm nay, ngày mai lại tính tiếp.

  • “Húuuuu….hú…”

Chúng tôi giật mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay nắm chặt cây gỗ nhọn để phòng thân.

  • “Gì vậy? Tối qua không thấy gì hết?” – C hỏi
  • “Em nghe như tiếng sói” – Tôi nuốt nước bọt trả lời

Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, từ trong bóng tối bất thình lình hiện dần ra một vài con mắt hung tợn, chúng từ từ bò ra và hiện rõ, bao vây chúng tôi. Ước chừng khoảng 10 con, nhìn kẽ răng bọn chúng nhỏ từng giọt nước dãi mà tôi xanh mặt. Có khi nào đêm nay lại bỏ mạng tại đây?

  • “Bọn chúng ở đâu đây?” – Tôi nói mà như muốn khóc
  • “Phải làm sao giờ?” – C hỏi
  • “Chúng ta chia nhau ra chạy” – N nói
  • “Bĩnh tĩnh đi, chạy không ít gì đâu, phải chiến đấu thôi” – B quát

Vừa dứt lời, bọn sói xông lên, chúng tôi chật vật cầm cự, đánh đuổi. Thực lực quá chênh lệch, vì đi đường xa cộng thêm đói nên cơ thể mệt mỏi, chỉ có thể dựa sát vào nhau mà phòng ngự.

  • “Á á…” – N la lên
  • “Cẩn thận” – C hét lớn
  • “Tránh ra” – B xông lại đâm chết con sói đang cắn bả vai của N

Máu văng lên đầy mặt một mùi tanh tưởi thật buồn nôn. C chạy lại đỡ N vô gốc cây, tôi cầm lấy khúc cây trong ngọn lửa dí vào người bọn sói làm chúng hoảng sợ, lùi lại bước chân.

  • “Grừ…”

Tôi và anh trai thở hổn hển, bàn tay bỏng đỏ do lửa, mồ hôi trộn lẫn máu thi nhau chảy ướt áo. Tôi quay sang B gật đầu ngầm ám hiệu, sau đó tách ra, chạy lại bên đống lửa, dùng chân đá những khúc cây trong đó ra xa để xua đuổi bọn sói.

  • “C , anh mau tạo thêm lửa đi, mau lên” – Tôi quay lại bảo C

C chạy đi gom thêm củi, tay run rẩy ngồi cọ cọ, đánh lửa. Chúng tôi đánh sói bằng lửa từng con, từng con, rồi thấy không thể ăn được con mồi, bọn chúng gọi nhau rút về trong bóng tối.

  • “Hú hú hú…”

Nghe thấy tiếng hú xa dần, xung quanh không còn động tĩnh, tôi và B mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, tay chân đã không còn sức lực

  • “Cũng may, em không còn chống đỡ nổi nữa” – Tôi vừa thở vừa cố gằn từng chữ

B cũng chẳng khá hơn, những vết cào làm rách áo lộ ra vết thương dài đang chảy máu.

  • “Anh bị thương rồi” – Tôi lo lắng hỏi
  • “Em cũng vậy” – Anh nhìn vào vết cắn trên cánh tay tôi
  • “Cũng may chỉ là vết thương nhẹ”– Tôi cố nhịn đau, nở nụ cười
  • “Không xong rồi, N bị thương nặng quá” – C lên tiếng
  • “Chúng ta chia nhau đi tìm cái gì sơ cứu tạm đi, đừng đi xa quá, gần đây thôi” – B đứng lên và nói

B và C đi cùng nhau, còn tôi nhặt lấy một thanh gỗ nhọn lại gần xác bọn sói, chật vật xẻ ra từng miếng thịt, rồi thẩy vô đống lửa

  • “Ăn tạm vậy”

Sau khi chăm sóc xong vết thương cho nhau, rất may không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng phải nghỉ ngơi vài ngày mới hồi phục được. Mọi người chia nhau miếng thịt sói ăn, không ai nói với ai câu gì. Trong lòng còn đang bận tâm về đàn sói, không biết chúng có còn quay lại không? Nếu vậy cái chết với chúng tôi lúc này là điều chắc chắn.

Như chợt nhớ ra điều gì, tôi nói nhỏ:

  • “Bờ suối gần đây, mai em với anh đi ra đó”

B chợt hiểu ý của tôi, chỉ gật đầu không đáp. Thoát một kiếp nạn, ngày mai không biết sẽ ra sao?…

 

Còn tiếp…

—–

Xem thêm:

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.1)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.2)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.3)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.4)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.5)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.6)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.9)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to top
Gọi ngay
icons8-exercise-96 chat-active-icon
chat-active-icon