Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.8)

Ảo mộng

Khi tôi tỉnh lại, xung quanh là một đồi cát mênh mông cùng những ngôi nhà được lợp bằng vải san sát nhau trông giống như một bức lều của người mông cổ.

  • “Đây là đâu? Mọi người đâu cả rồi?” – Tôi tự hỏi chính mình rồi đưa mắt tìm kiếm

Tôi nhớ là đang cùng mọi người ở trong rừng chống chọi với thời tiết khắc nghiệt nơi đó, và có cả những tiếng reo hò ai oán vây quanh. Chả lẽ những linh hồn đó đã đưa tôi đến nơi đây?

Tôi ngồi dậy, đi tới trước một căn lều định hỏi, thì đột nhiên một tiếng nói vang lên:

  • “Mạc Nhi, con lại đây”

Tôi giật mình quay lại, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đi tới chỗ một ông lão áo trắng. Trong đầu tôi lúc này suy nghĩ có lẽ nào tai mình hỏng rồi? Mình vừa nghe thấy tên Mạc Nhi thì phải? Chả lẽ đưa mình về bộ tộc người thiên tộc sao? Nhưng kỳ lạ một chỗ, người dân nơi đây có vẻ như không ai để ý sự xuất hiện của tôi. Tôi đưa tay quơ lung tung trước mặt họ, tuyệt nhiên không có lời hồi đáp. Xác định đây có thể là ảo giác hay một khung cảnh được tái hiện mà khu rừng tử thần muốn cho mình thấy. Nhưng vì sao lại chỉ có một mình tôi? Những người khác ở đâu?

Mặc kệ những câu hỏi, tôi bước lại gần phía người được cho là Mạc Nhi. Bàng hoàng nhận ra ông lão áo trắng kia là người mà ban đầu đưa cho tôi và anh trai những đồ dùng và chú lạc đà, không phải tôi đang gặp ma chứ? Cái ý nghĩ rùng rợn làm tôi nổi hết gai ốc. Bần thần giây lát, tôi nhận ra trên tay ông ấy cầm một chiếc hộp, không biết đó là gì nhưng nhìn sắc mặt họ có vẻ nghiêm túc. Sau khi kết thúc cuộc đối thoại, Mạc Nhi và ông lão chia nhau ra đi mỗi hướng, cô gái mặc trang phục màu đỏ như váy cưới, đang mỉm cười nhìn tôi. Giật mình phát hiện thì ra cô ấy có thể thấy mình, nhưng tại sao lại không hỏi hay nghi ngờ sự có mặt của tôi lúc đó?

Như có điều gì thôi thúc, tôi chạy theo ông lão đến gần bờ suối, thấy ở đó xuất hiện một cái hố đen sâu chừng vài thước, ông lão bỏ chiếc hộp xuống và lấp nó. Tôi đứng đó quan sát chừng vài canh giờ, đột nhiên anh trai B từ đâu chạy lại, thở hổn hển:

  • “Anh cũng ở đây sao?”
  • “Sao em ở đây? Vừa nãy nhìn thấy em nên anh chạy lại”

Anh B kể tôi nghe về sự xuất hiện của mình, anh cũng không biết tại sao lại có mặt ở đây. Tôi đưa tay lên vai anh, ngụ ý không bàn về vấn đề này nữa, cùng nhau đưa mắt về ông lão. B ngạc nhiên khi thấy ông, đưa mắt nhìn tôi, tôi lắc đầu.

  • “Không biết trong cái hộp là gì?” – Tôi thì thầm
  • “Có lẽ là viên ngọc Xanh. Em còn nhớ câu chuyện của C kể chứ, anh nghi ngờ có một ai đó muốn chúng ta làm cái gì đó cho họ nên mình mới ở đây. Và nếu câu chuyện có thật thì ông lão đó chính là Lý Thịnh”

Chúng tôi tiếp tục quan sát hành động của ông. Lát sau, khi làm xong ông phủi tay đứng dậy, quay mặt về phía hai anh em, nói vỏn vẹn hai câu ngắn gọn:

  • “Chạy đi”

Chưa kịp hiểu chuyện gì, phía trong thôn vang lên tiếng la hét, ngọn lửa ở đâu phừng lên. Chúng tôi nắm tay nhau chạy thục mạng, phía sau những bọn thổ phỉ cầm dao đầy máu đuổi giết, đâu đó vang lên tiếng gọi:

  • “Thiên Y, Thiên Y”

Tôi chỉ kịp nhìn thấy một thanh niên đứng đó với gương mặt quen thuộc…

….

  • “Tỉnh lại đi, có nghe anh nói không?”

Tôi mơ hồ mở mắt, gương mặt C hiện rõ trước mặt. Nhìn lại khung cảnh, vẫn là khu rừng và cơn mưa rào lạnh buốt xương, thì ra chỉ là mơ, nhưng sao giấc mơ lại chân thật như thế?

Nhìn qua anh B, gương mặt tái nhợt cùng nước mưa bắn đầy trên mặt, trông anh cũng không khá hơn là bao.

  • “Sao em lại nằm đây?” – Tôi hỏi C
  • “Tự nhiên hai người ngất đi, tỉnh rồi thì chúng ta đi tiếp đi”

C và N không quan tâm đến biểu hiện khác lạ của chúng tôi, đứng dậy đi tới nắm lấy sợi dây, còn tôi đỡ B dậy rồi tiếp tục leo lên.

  • “Nãy không phải mơ đúng không anh?”  – Tôi hỏi nhỏ B
  • “Ừ. Em có thấy có gì kì lạ không?”
  • “Đầu tiên là ông lão giống hệt người mình gặp lúc đầu đưa đồ ăn và lạc đà. Nhưng vô lý là truyền thuyết đó đã 200 trăm rồi, làm sao mà ông ta sống được tới giờ? Thứ hai là một chiếc hộp được chôn. Thứ ba là…”
  • “Nói đi, đừng sợ” – B trấn an tôi
  • “Thật ra em có thấy một chàng trai, hình như là Thiên Y, gương mặt rất quen… kiểu giống C và N ấy, không chắc lắm”

Trong lòng dâng lên nổi lo lắng . Không hiểu tại sao hai anh em lại mơ thấy như vậy?

Lúc này gió nổi lên xen qua lá cây xào xạc, mưa bắt đầu ngừng tạnh, những đám mây đen lướt nhẹ nhường chỗ cho bầu trời đen không đáy. Không gian im lặng một cách đáng sợ, chúng tôi dừng hẳn mọi động tác đang làm, cảm nhận có một cái gì đó đang đến…

  • “Nguy hiểm, tìm vũ khí mau” – B quát

Chúng tôi vội vàng nhặt những khúc cây to gần đó. Lắng nghe từng cử động của không gian, những tiếng than oán cũng không còn, không gian trở nên im ắng lạ thường…

 

Còn tiếp…

—–

Xem thêm:

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.1)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.2)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.3)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.4)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.5)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.6)

Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.8)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to top
Gọi ngay
icons8-exercise-96 chat-active-icon
chat-active-icon