Mở đầu
Ai cũng có điều ước cho riêng mình! Tôi cũng từng mơ ước rất nhiều cho tương lai bản thân. Nhưng khi con người ta lớn lên mới chợt nhận ra rằng, thế giới của những người trưởng thành không như những gì chúng ta tưởng tượng. Để rồi một lần nữa chúng ta lại phải tự tìm cho bản thân một mục đích để đi tiếp trên con đường trong thế giới của những người trưởng thành với những lo toan về tiền bạc và danh vọng.
“Hành trình đi tìm điều ước” đơn giản chỉ là một tự truyện của bản thân tôi, về những điều ước mà tôi đã bỏ lỡ và không thể thực hiện được và về những điều ước mà tôi đang cố gắng tìm kiếm.
Tôi của hiện tại – đang nhớ về “quá khứ” với những kỉ niệm về những điều ước dưới con mắt của một đứa trẻ hồn nhiên, ngây thơ và luôn luôn giản hoá mọi chuyện. Tôi của hiện tại – đang đối mặt với những vấp ngã đầu tiên của cuộc đời, đang gặp những khó khăn đầu tiên trong việc làm quen với thế giới của những người trưởng thành. Tôi của hiện tại – đang tiếp tục mơ một điều ước cho tôi của “tương lai”, một điều ước tưởng chừng không thể thực hiện được. Nhưng tôi tin tôi sẽ thực hiện được.
Chương 1: Tôi của cấp ba
Tôi chợt nhớ về năm cấp ba của mình – một con nhóc nhìn ngu ngơ nhưng luôn nở nụ cười trên môi và chẳng cần suy nghĩ nhiều về bất cứ thứ gì. Một đứa nhóc lúc nào cũng vui vẻ và dường như nụ cười ấy sẽ không bao giờ tắt. Một đứa nhóc thì có thể suy nghĩ cao siêu như thế nào? Chỉ cần vui vẻ sống là được, mọi chuyện đã có người lớn lo.
Cấp ba cũng là lúc tôi bắt đầu có những điều ước cho bản thân, đủ thể loại nhưng chẳng ra đâu vào đâu. Tôi muốn làm “siêu nhân” cứu rỗi thế giới, muốn là công chúa rồi lấy chăn quấn quanh người tự biên tự diễn, nói đủ thứ tiếng chỉ có tôi mới hiểu được. Hay có những lần mẹ đi làm, tôi ở nhà lôi hết đống quần áo của mẹ ra mặc xong đi từ đầu nhà đến cuối nhà với mong muốn mãnh liệt là làm một model nhưng điều ước ấy không thành vì chiều cao bé nhỏ và không được ai ủng hộ. Ước mơ khi còn bé chỉ đơn giản là thấy ai làm gì mình làm theo giống người ta, mà không cần cố gắng thực hiện hoá nó. Đa số lúc nhỏ ai mà không mơ mộng? Nhất là con gái, lúc nào cũng mơ mộng xa xôi.
Lớn hơn tí nữa, tôi ước sau này tôi có thể là một diễn viên, tôi mê đóng phim, diễn kịch lắm. Thời của tôi chưa sử dụng điện thoại nhiều như bây giờ , không phải không có mà bố mẹ không cho dùng. Có nhà lắp máy tính đàng hoàng… nhưng không có mạng, chỉ có vài trò offline nhạt nhẽo với mấy phần mềm đánh máy mà có đứa nào ở nhà lại ngồi tập đánh máy đâu. Cho nên cái máy luôn nằm trên bàn với một tấm khăn trải lên trên…ưm…hết sức trang trọng. Bọn tôi không ăn hàng quán cũng chả tụ tập internet mà chỉ đơn giản là đến nhà một đứa rồi chơi diễn kịch đến tối mới về nhà. Lâu lâu rủ nhau đi bẻ trộm ngô và đào khoai của hàng xóm về nướng ăn, mặt đứa nào đứa nấy cũng lem luốc đen đen trắng trắng nhìn nhau mà phá lên cười.
Tôi mê diễn viên đến nỗi bắt đầu tiết kiệm tiền ăn sáng của mình để đi thuê truyện, để đọc và đắm chìm vào nội tâm nhân vật, cũng không nhớ được mình đã tốn bao nhiêu tiền cho đống truyện đấy. Chưa kể tôi xem rất nhiều phim, chỉ để học cách diễn qua từng cử chỉ, nét mặt, hành động, và thế là tôi tự diễn lại một mình trong căn phòng kín bốn bức tường.
Đến khi năm học 12 kết thúc, tôi bắt đầu thi chọn trường, khỏi phải nói là tôi đã háo hức chọn cho mình trường “Sân khấu điện ảnh”. Nhưng sự thật nghiệt ngã lôi tôi về thế giới hiện thực đó là “Không có tiền”. Phải, gia đình tôi không đủ chi trả cho tôi theo học cái ngành xa hoa ấy, và cũng không có chỗ dựa vững chắc để tôi có thể đứng vững như các anh chị trong showbiz mà tôi thường thấy trên ti vi.
Tôi của ngày xưa – có nhiều ước mơ, muốn tung cánh bay lên bầu trời xanh kia một cách đầy tự do và kiêu ngạo. Tôi của ngày xưa – luôn nhìn đời bằng màu hồng, vẫn luôn nghĩ cuộc sống này thật đơn giản, mà không mảy may nghĩ đến bốn chữ “hiện thực cuộc sống”. Nhưng dù gì thì đứa trẻ nào cũng ngây thơ như thế mà, ai cũng phải có một khoảng thời gian không màng thế sự! Vậy mới có những kí ức đẹp đẽ để nhớ về, tôi luôn trân trọng những kí ức ngọt ngào ấy. Tôi của ngày xưa – ngày nào cũng muốn trở thành người lớn, muốn hoà nhập vào thế giới phồn hoa của người trưởng thành.
Thế mà tôi của hiện tại – muốn một lần trở về quá khứ, muốn chạy nhảy mà không cần lo toan muộn phiền. Muốn được nở nụ cười tươi đúng nghĩa, muốn gặp lại những gương mặt vô lo vô nghĩ, không cần đeo lên một lớp mặt nạ nào, mà đằng sau không biết họ đang cười hay đang khóc. Tôi của hiện tại – đang ngồi đây và nhớ về tôi của quá khứ…
Còn tiếp…