MỞ ĐẦU
Cuộc đời luôn luôn là một sự lựa chọn. Chúng ta làm điều này mà không làm điều khác, đi con đường này mà không đi con đường khác, làm nghề này mà không làm nghề khác, kết hôn với người này mà không phải là người khác, tất cả đều là kết quả của một sự lựa chọn. Và cuộc đời của chúng ta đạt được những thành tựu gì, trở nên như thế nào, hạnh phúc hay bất hạnh, có ích hay có hại cho xã hội là do cách chúng ta lựa chọn. Tất nhiên, có những người có nhiều cơ hội lựa chọn hơn người khác. Nếu chúng ta bẩm sinh thông minh, xinh đẹp, có năng khiếu âm nhạc, hội họa, ca hát, nếu cha mẹ chúng ta giàu có, hẳn chúng ta có nhiều thứ để mà chọn lựa. Nhưng kể cả khi không có những ưu thế đó, chúng ta vẫn có vô số lựa chọn mà mình phải quyết định.
Nó bắt đầu từ việc mỗi buổi sáng bạn phải quyết định mặc bộ trang phục nào trước khi ra khỏi nhà – bạn đang lựa chọn. Buổi trưa bạn sẽ ăn cơm ở đâu – bạn lại đang lựa chọn. Trên hành trình tìm việc, cần phải tìm ra một chỗ làm phù hợp với mình trong vô vàn các doanh nghiệp lớn. Khi có sự lựa chọn đúng thì bạn sẽ quyết định đúng mọi việc tiếp theo. Bạn không ngừng đưa ra những sự lựa chọn chính xác, kết quả sau cùng là bạn sẽ đi đến thành công. Ngược lại bạn lựa chọn sai một việc dẫn đến sai tiếp bước sau, và cứ như vậy, sai lầm này nối tiếp sai lầm khác, cuối cùng, bạn sẽ có một kết cục thất bại
Chính bạn sẽ là người khám phá cho mình những giá trị của cuộc sống. Sự lựa chọn là chính trải nghiệm của chúng ta trên suốt hành trình. Nó không phải là đúng hay sai, nó là về cách ta học hỏi và trưởng thành qua mỗi giai đoạn.
Sau đây xin mời quý độc giả cùng tôi trải nghiệm hành trình sự lựa chọn của chính tôi!
CHƯƠNG 1: NGÀY TỒI TỆ
Ngày đầu tiên của tháng mới, vừa đặt chân vào văn phòng tôi đón nhận một tin không tốt lành… Công ty vừa có chuyển biến, một đợt cắt giảm nhân sự được thực hiện ngay lập tức. Thật không may, tôi là người không đáp ứng được các yêu cầu từ bộ phận chuyên môn.
Tôi đã bị sa thải…
Trên đường ra khỏi công ty vào ngày cuối, tôi cảm thấy u sầu và lo lắng cho số phận tương lai của mình. Một phần tôi trách cho sự bất công họ đối xử, phần khác tôi tự trách bản thân không có đủ năng lực. Từ đó tôi không muốn làm gì cả, không khao khát bất cứ điều gì, sự nghiệp, học hành, không còn ước mơ, nhu cầu nào quan trọng nữa. Như muốn tan rã. Tôi thấy mình cô độc, tôi cảm thấy mình chẳng có chút ý nghĩa gì với cuộc đời này cả, liên kết của tôi với thế giới này nhạt đến mức cảm giác có thể biến mất đi vậy. Biến mất luôn.
Tôi tự hỏi bản thân, bây giờ mình phải làm gì tiếp đây?
Mục đích của cuộc đời tôi thực sự là gì? Tôi cũng muốn có thành tựu, tiếp tục tìm một công việc mới, làm gì đó cống hiến cho xã hội. Nhưng ngay lúc này nó không có ý nghĩa gì với tôi, tôi sợ, sợ mình thất bại một lần nữa!
Về đến nhà, tôi quăng giỏ xách lên bàn, nằm úp xuống giường, giờ đây tôi đã quá mệt, không hiểu sao con đường về nhà hôm nay dài hơn mọi khi. Ngày ra trường tôi đã từng là một thanh niên có khát vọng, có ước mơ, có niềm tin, tất cả như chỉ mới vừa hôm qua…Tôi khóc…liệu thất bại của tôi là bài học không hay chỉ là sự trừng phạt?
CHƯƠNG 2: CẬU BẠN THÂN
Hôm nay Sài Gòn mưa tầm tã, tôi ngồi trước cửa sổ đón mưa, nhìn trời và ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, đầu tôi đặc quánh, không thế nào sắp xếp nổi suy nghĩ. Trên tay tôi là một quyển sách tựa đề “Hành trình của sự lựa chọn” mua ở quầy sách cũ, thật nực cười, đâu ra mà lắm lựa chọn như thế!
Tôi quăng nó lên giường, một cuốn sách vô vị!
“Hi, chào cậu! Lâu quá không gặp cậu” – Người bạn thân của tôi bất ngờ đến.
“Sao? À… Tớ nghĩ công ty đó chỉ đánh giá không đúng năng lực của cậu thôi. Dù sao thì, thất nghiệp không phải là vấn đề lớn lắm, cậu nhìn xem, còn rất nhiều cơ hội ở ngoài kia cơ mà!” – Cậu ấy cười hì hì sau khi nghe chuyện của tôi.
Tôi biết là cậu ấy an ủi tôi nhưng tôi chẳng thể nào vui nổi. Tôi cảm thấy chán nản và không chắc mình đang muốn làm gì trong cuộc đời nữa.
Một ngày cứ thế trôi đi, chúng tôi cùng nhau nấu ăn, xem phim, nói chuyện phiếm về thời còn đi học, cùng cười phá lên những câu chuyện bịa hài hước cho đến khi trời chập choạng tối.
Cậu ấy từ biệt tôi để ra về:
“Đừng lo, tớ sẽ xin cho cậu một công việc tốt. Hẹn tuần sau gặp nhé!”
Bóng cậu ấy đi xa khuất sau ngõ hẻm, tối nay tâm trạng tôi khá lên một chút, đã bao lâu rồi tôi không thoải mái được như thế, có người tâm sự thật tốt!
Dọn dẹp xong, tôi lên giường nằm, ngó sang cuốn sách đang đọc dở, phải chi tôi có thể lựa chọn lại từ đầu thì tốt biết bao! Điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra, chỉ có thể đối mặt với hiện tại mà thôi!
Bỏ mặc những suy nghĩ trong đầu, tôi dần chìm vào giấc ngủ, hi vọng ngày mai sẽ tươi sáng hơn…
Còn tiếp…