Khu rừng tử thần
Chúng tôi dìu nhau đi mải miết trong núi đá, vừa mệt vừa đói nhưng cũng không dám dừng lại. Bầu trời vẫn mang một màu đen u tối, gió bắt đầu ngừng thổi, không khí lạnh bao quanh ngấm sâu vào xương cốt, chỉ có lớp sương mù dần tan để lộ ra con đường mòn phía trước. Chúng tôi men theo con đường ấy, càng đi, càng ngửi thấy một mùi ẩm mốc xộc vào mũi, đâu đó lại nghe thấy được những tiếng quạ kêu.
- “Cố lên, phía trước hình như có gì đó” – B động viên tinh thần chúng tôi
- “Anh C, anh N gắng chịu đựng nhé” – Tôi mệt mỏi nói
Bởi vì vết thương trên người nên C và N gần như kiệt sức, trong người lúc này lại không có gì để trị thương, chỉ mong mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này để được nghỉ ngơi một chút.
- “Tại sao trời lúc này vẫn chưa sáng vậy anh?”
- “Chúng ta đã chính thức bước vào sa mạc tử thần rồi, mãi mãi sẽ không có ánh sáng, trừ khi là thoát ra khỏi đây” – C yếu ớt nói.
Tôi lo lắng sợ hãi cho chuyến hành trình sắp tới, không biết còn điều gì đang chờ đón . Chưa kể phía sau vẫn còn một con quỷ váy đỏ vẫn còn đuổi giết chúng tôi.
- “Anh C, anh có nghĩ ả quỷ kia là Mạc Nhi không?” – Tôi hỏi nhỏ
- “Cũng có thể lắm! Nhưng lại không nghĩ đó là câu chuyện có thật, và dù như thế thì nó cũng đã xảy ra cách đây mấy trăm năm, chẳng lẽ cô ta còn sống đến giờ?”
- “À hồi nãy em thấy có một ông lão áo trắng xuất hiện, có khi nào là lão Lý Thịnh không?”
- “Vô lý thật! Em đừng quên là chuyện xảy ra 200 trăm năm đấy!” – N cắt ngang suy nghĩ của tôi
- “Thôi giữ sức đi, đừng nói chuyện nữa” – B lên tiếng nhắc nhở
Cả bọn đồng loạt im lặng nhưng vẫn cứ có cái gì đó sợ hãi đeo bám tâm trí. Đi khoảng một tiếng đồng hồ, một khu rừng từ từ hiện ra trong lớp sương mù mỏng. Phải nói chưa bao giờ tôi thấy cánh rừng nào hoang tàn đến vậy, những thân cây mục rỗng, không có lấy một chiếc lá nào còn nguyên vẹn, những bông hoa mọc tàn rụi theo làn gió, thấp thoáng thấy được vài quả trái cây rừng nằm lăn lóc xung quanh gốc cây nhưng cũng đã hư hại, thối rữa gần hết.
B tìm một nơi sạch sẽ cho chúng tôi ngồi nghỉ, rồi anh đi xung quanh lượm lặt những quả rừng còn tốt đem về lót dạ. Còn tôi đi hái những lá cây nhai nhuyễn đắp vào vết thương cho N và C.
- “Còn một ít anh lấy bôi vào vết thương đi” – Tôi đưa cho B
- “Cũng may vết thương của anh không nặng. Có lẽ hôm nay mình sẽ ngủ tạm nơi đây”
- “Không biết có thú dữ không?” – Tôi ngó xung quanh, trong lòng đầy lo lắng
- “Không sao! Anh sẽ bảo vệ em với cây dao này!” – Anh tôi cười đùa
- “Rồi bắt nướng lên ăn luôn” – Tôi dí dỏm đáp lời.
Mặc dù khó khăn nhưng B lúc nào cũng tạo bầu không khí tích cực, nỗi sợ hãi cũng vơi đi được phần nào. Sau khi ăn uống xong, chúng tôi chia nhau ra tìm lá cây, củi khô, rồi quay về sắp xếp chỗ nằm nghỉ. Còn tôi thì tìm thấy một dòng suối, múc một ít đem về cho mọi người.
- “Em đang cầm gì vậy?” – C hỏi
- “Em múc một gáo nước bên dòng suối, các anh uống đi”
Đột nhiên C cầm lấy và giục xuống đất, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì C nói:
- “Em đã uống chưa?” – Tôi ngơ ngác lắc đầu
- “Cũng may! Sau này đừng động đến nước ở đây, khu rừng này không đơn giản đâu”
- “Tại sao vậy anh? Đã có chuyện gì xảy ra hả?”
C đi đến ngồi bên gốc cây, nơi những lá khô đã trải sẵn, còn N đi nhóm lửa để sưởi ấm. Nhìn N dùng cách thời nguyên thuỷ để đánh lửa mà tôi phì cười, trông anh ấy thật khổ sở khi vật lộn với những khúc cây .
Ngồi trầm ngâm một lúc, như sắp xếp hoặc nhớ lại điều gì đó, cuối cùng C lên tiếng:
- “Theo như lời đồn truyền lại, từ sau khi người Thiên tộc chôn trong biển lửa, linh hồn của họ mang theo oán khí, không siêu thoát được, nên đã hoá hiện nên khu rừng này. Dòng suối lúc nãy em nhìn thấy chính là nơi mà Mạc Nhi đã cứu Thiên Y, còn nơi đây đã từng là một ngôi làng của người Thiên tộc sinh sống”
Ba chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, không ai dám hỏi điều gì, một luồng khí lạnh từ dưới đất xông lên dọc sống lưng làm tôi rùng mình. Xa xa đâu đó, tiếng quạ kêu ai oán và tiếng gió rít nghe như tiếng gầm của thú dữ.
- “Khu rừng từ đó được đặt tên là rừng tử thần, được trông coi bởi một con quỷ váy đỏ. Ngoài những quả rừng vô hại ra thì tất cả đều là độc, và không một sinh vật nào có thể sống sót. Trên đường đi tới đây, mọi người cũng nhìn thấy cây cối héo tàn, không hề có một tiếng chim, dường như cả khu rừng chẳng còn sức sống. Chưa kể còn có nhiều điều bí ẩn và nguy hiểm đang rình rập xung quanh.” – C tiếp lời
Tôi nuốt nước bọt khi nghe đến “quỷ váy đỏ”, đi lâu như thế mà vẫn nằm trong sự giám sát của ả.
- “Rầm…rầm”
Bầu trời bắt đầu nổi cơn giông, từng hạt mưa tí tách rơi xuống, những tia sét đánh xuống làm cháy xém cả một gốc cây gần đó. Chúng tôi giật bắn người, vội vàng thu gom lá cây leo lên mỏm đồi có một hốc đá gần đó, gió thổi mạnh làm những nhánh cây đập thẳng vào người , tôi choáng váng, cố hết sức đi tới. B, C, và N cũng chẳng khá hơn là bao, bị cây đập văng xa cả thước, vết thương cũ chưa lành nay đã thêm vết thương mới.
- “Mọi người không sao chứ?” – Tôi hét lên
- “…”
Không nghe tiếng ai trả lời, tôi hoảng hốt quay lại nơi mọi người ngã. Gió mạnh làm tôi trượt chân lăn vài vòng dưới đất rồi đập vào khúc gỗ:
- “Ui cha, đau quá” – Tôi gắng gượng đứng dậy, đi tiếp
- “B, C, N các anh ở đâu”
- “Em trai! Em trai!”
Tôi mừng rỡ đi theo tiếng gọi, tới nơi thì thấy cả ba đang chật vật xoay sở nắm một sợi dây dài.
- “Cầm lấy nhanh lên” – B nói
Không biết ở đâu ra sợi dây này, dường như nó được dẫn lên trên núi đá kia. Trời lúc này đã đổ mưa nặng hạt. Rào…Rào…Rào, chúng tôi ướt như chuột lột. Tôi vội vàng nắm lấy sợi dây để đi, gió mạnh cộng thêm đường trơn làm tôi suýt té vài lần.
Bỗng cả khu rừng lá cây bắt đầu rung rinh, quạ từ đâu kéo tới đậu khắp xung quanh, kèm theo tiếng vang vọng nghe như ai oán:
- “Hihihi…hihihi…hihihi”
- “Đến đây nào các chàng trai…”
- “Các ngươi là ai…”
- “Trả mạng cho ta…”
- “Tiếng gì vậy anh? Có ai ở đây?” – Tôi hoảng loạn kêu lên…
Còn tiếp…
—–
Xem thêm:
Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.1)
Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.2)
Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.3)
Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.4)
Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.5)
Hên network: Ốc đảo giữa sa mạc (p.6)