CHƯƠNG 5: HAI NĂM SAU
“Chúc mừng em, thời gian qua em rất xuất sắc”
“Chúc mừng chị lên chức”
“Hôm nay chị ăn gì không? Đi ăn trưa với em nhé!
“Em có mua trà sữa cho chị, em để đây nha!”
Thấm thoát hai năm trôi qua, từ một người cố chấp, không muốn thay đổi mà giờ đây tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều. Còn nhớ lúc trước ai cũng mỉa mai, ganh ghét, bị bỏ mặc, đến khi tôi được làm trưởng phòng thì xúm nhau lại khen ngợi, a dua. Thật nực cười! Thời gian làm thay đổi rất nhiều thứ, kể cả lòng người!
Thì ra nghịch cảnh của cuộc sống, là điều mà trong cuộc đời của mỗi người đều phải trải qua, mặc dù không muốn, nhưng đó là món quà mà cuộc sống ban tặng.
Hai năm qua, có những lúc tôi mệt mỏi, khó khăn, nỗi buồn mãi đeo bám làm tôi khó chịu và chán nản vô cùng, nhưng rồi tôi vẫn phải sống và đối mặt với thực tại. Bất chợt tôi nghĩ, trốn chạy không phải là cách để giải quyết vấn đề, ngược lại còn làm cho vấn đề càng trở nên xấu hơn, chỉ khi tôi mạnh dạn nhìn thẳng, xem xét và tìm ra cách tốt nhất, với một tinh thần lạc quan, ý chí kiên cường thì không gì có thể làm khó được, đón nhận nó thì mới có thể thay đổi số phận của mình. Thử nghĩ nếu như năm đó tôi không bị công ty cũ sa thải, nếu như năm đó tôi từ chối lời mời của bạn tôi thì đã không thể có tôi của ngày hôm nay!
Tôi sắp xếp hồ sơ trên bàn, lúc này đã là 7 giờ tối. Làm trưởng phòng sướng thật! Không cần phải đi sớm về trễ như lúc mới vào, nhưng bù lại áp lực công việc cũng tăng lên không ít. Tôi tạm biệt mọi người rồi bước xuống hầm gửi xe, nhìn lại các bạn mới vẫn còn đang ngồi loay hoay nghe các anh chị cũ giáo huấn, chắc họ cũng lại về trễ khi công việc ngày hôm nay chưa làm xong. Thật tội nghiệp! Cũng giống như tôi năm đó mà thôi!
Tôi lái xe dạo quanh một vòng quận 7 qua quận 1. Dòng xe, dòng người hối hả đua nhau chạy về thật nhanh để quây quần bên tổ ấm của họ. Tạm biệt màu đỏ của buổi hoàng hôn, chiều tà qua đi nhường chỗ cho màn đêm sâu thẳm, huyền bí. Trên khắp đường phố, nhà nhà đã lên đèn, ánh điện sáng lung linh. Nhưng trên nền đen của trời khuya là ánh sáng dịu dàng, lấp lánh của vầng trăng rằm tròn trịa, chiếu xuống đất mẹ thiên nhiên, bao phủ lên vạn vật sắc màu dịu dàng, đằm thắm.
“Két…”
Tôi dừng xe trước một nhà hàng nhỏ, mỉm cười bước vào bên trong.
“Cho em món này, món này và món này, cảm ơn chị” – Tôi cầm menu gọi thức ăn
“Dạ chị đợi ít phút ạ”
Nhìn từ bên ngoài, nhà hàng này trông rất ấn tượng. Có cửa sổ kính lớn ở phía trước, bên trong nó có rất nhiều bàn vuông bằng gỗ xanh, mỗi bàn có khoảng bốn chiếc ghế trắng xung quanh. Tường sơn màu xanh lục nhạt, trên đó có nhiều bức tranh phong cảnh đẹp mắt và nơi đây vẫn giữ những vẻ đẹp cổ kính như những nếp nhà chật hẹp, mái ngói nâu cổ kính, lại thêm nhuốm màu vàng của đèn điện khiến cho khung cảnh trở nên xưa cũ, một vẻ đẹp khó tìm ở một thành phố hiện đại.
CHƯƠNG 6: MỘT CÔNG VIỆC ĐẦU TƯ MỚI
“Hi, xin lỗi tớ đến trễ, kẹt xe quá”
Tôi đưa mắt nhìn cậu bạn thân, với khuôn mặt chữ điền, mái tóc cắt ngắn gọn gàng và đôi mắt sáng toát lên sự lanh lợi, lúc nào cũng tươi vui, năng lượng tràn đầy.
“Không sao, đồ ăn vừa mới đem lên. Có món cậu thích đấy!”
“Chúc mừng cậu lên chức nhé, không ngờ bạn tôi làm tốt quá, haha” – Cậu bạn trêu chọc
“Đồ quỷ, còn không phải nhờ cậu” – Tôi nháy mắt trả lời
Tôi kể cho cậu ấy nghe về công việc của mình, hôm nay được mọi người kính trọng ra sao, cùng cười phá lên khi kể đến gương mặt tức tối của những đồng nghiệp ganh ghét mình. Quả thật, mặc dù môi trường không mấy thân thiện nhưng tiền tôi kiếm được cũng kha khá, có thể thoải mái mua những đồ dùng mình thích và không còn đắn đo mỗi lần muốn đi du lịch cùng đám bạn. Nhưng để mà dành tiền mua nhà thì là một chuyện xa vời!
Tôi buông đũa xuống bàn, gương mặt nghiêm túc pha lẫn chút buồn bã:
“Tớ thấy công việc hiện tại rất ổn, nhưng vẫn không vui được”
“Tại sao?” – Cậu bạn lau miệng, uống một ngụm trà, rồi đặt tay lên bàn chăm chú lắng nghe tôi.
“Tớ thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, vì công việc cạnh tranh này chỉ dành cho sức trẻ, một lúc nào đó tớ cũng sẽ già, không còn năng lượng, không còn đủ sức đánh bại lớp trẻ…và quan trọng là không biết có dư dả sau này để mua được căn nhà hay không?”
Tôi nghĩ đến trong công ty, sếp tôi cũng chỉ khoảng tầm 35 tuổi đổ lại, kẻ đi người đến rất nhiều, dường như chẳng ai gắn bó lâu dài với công việc này cả! Cứ nhảy hết chỗ này sang chỗ khác. Có phải do họ chán nản? Hay hiểu ra sức người cũng có giới hạn của nó!
Tôi không biết khi mình không còn gắng gượng được nữa sẽ như thế nào? Sẽ bị sa thải lần nữa, lông bông giữa dòng đời nghiệt ngã? Hay là tiếp tục sống vô vị mặc cho thời gian nhạt nhẽo trôi đi?
“Haizz… lúc trước tớ cũng nghĩ giống cậu, mặc dù được lên chức, tiền lương cao hơn nhưng vẫn có một cái gì đó khó chịu, buồn bã. Tớ buồn cho tương lai, cảm thấy một màn sương mờ không phương hướng…” – Cậu bạn tôi trải lòng
“Bởi vậy nên cậu mới nghỉ làm đúng không? Thế bây giờ cậu đã tìm được hướng đi chưa?” – Tôi hỏi
“Thật ra hơn một năm nay tớ bắt đầu chuyển sang một lĩnh vực hoàn toàn mới, cậu biết Crypto chứ? Tớ bắt đầu nghiên cứu về nó từ một năm trước”
Tôi chăm chú lắng nghe, chủ đề này không hề mới lạ, tôi cũng đã từng nghe nói rất nhiều về nó nhưng chẳng bao giờ để ý hay nói trắng ra là tôi không quan tâm!
“Mới đầu tớ không rành, nên đầu tư vào những dự án scam, mất khá nhiều tiền để dành. Lúc đó tớ rất áp lực, không có tiền, không có việc làm, ba mẹ lại không ủng hộ, tớ bắt đầu đi làm những công việc lặt vặt bình thường chỉ để sống qua ngày, rồi thêm nợ nần, thật là kinh khủng!”
Tôi nhìn thấy nét sợ hãi trong đôi mắt cậu ấy, chắc hẳn bạn tôi đã trải qua một quãng thời gian không mấy suôn sẻ. Tôi vỗ vai bạn thông cảm, cái gì mới bắt đầu cũng đều khó khăn cả. Cũng như lúc tôi tiếp nhận một công việc mới, nhưng tôi nghĩ rằng sự gian khổ của tôi không bằng những gì cậu ấy đã trải qua.
“Rồi sau này cậu như thế nào?” – Tôi tò mò hỏi
“Nhìn đi! Không phải tớ bây giờ nhìn rất tốt sao hì hì” – Cậu dí dỏm trả lời rồi tiếp tục nói
“Thật ra, sau nhiều lần thất bại, tớ may mắn vô tình được một đội ngũ đầu tư rất có tâm, đã giúp tớ rất nhiều trong thị trường, gia tăng tài sản, giờ tớ sống rất thoải mái, không còn áp lực chạy số, không còn phải đối mặt với một đống hồ sơ và sợ hãi khi mỗi lần khách hàng từ chối. Hôm nay tớ gặp cậu cũng là muốn nói cho cậu biết, và muốn cậu tham gia cùng với tớ. Cậu biết kim tứ đồ của Robert Kiyosaki chứ, muốn thoải mái thì phải có tiền, muốn có dòng thu nhập thụ động thì phải học cách đầu tư, muốn giàu thì phải bước qua kim tứ đồ bên phải”
Mỗi lần gặp cậu bạn là tôi luôn có những bất ngờ, cậu ấy kiểu như luôn luôn đi trước tôi một bước, luôn biết được trăn trở của tôi và tìm cách hoá giải chúng. Quan trọng hơn, cậu ấy chưa bao giờ bỏ rơi, lúc nào cũng chia sẻ những nhiều tốt đẹp nhất cho tôi.
“Thế thì cậu đang đầu tư ở đâu?” – Tôi hỏi
“Hên Network!” – Không đợi tôi trả lời, cậu ấy lại nói tiếp
Cậu đợi tớ hai tuần, tớ sắp xếp công việc, hai chúng ta đi Bà Rịa Vũng Tàu, lúc đó cậu sẽ rõ về công việc của tớ. Thế nhé! Trễ rồi, chúc cậu ngủ ngon!”
…
“Hên Network! Hên Network…!” Từ lúc rời nhà hàng, trong đầu tôi lúc nào cũng xuất hiện hai chữ đó, có phải đó là cánh cửa mới mở ra, sẽ là bước ngoặt trong cuộc đời của tôi hay không? Hay chỉ là một trò đùa tiếp theo mà ông trời đang thử thách?…
Còn tiếp…