CHƯƠNG 3: MỘT CÔNG VIỆC MỚI? LỰA CHỌN HAY TỪ BỎ
Trời Sài Gòn mấy ngày nay lại bắt đầu đổ những cơn mưa bất chợt, đã vậy lại còn tặng thêm một loạt những cơn gió lạnh, mưa đôi khi đúng là phiền phức thật, tôi chật vật loay hoay đỗ xe bên ngoài quán cà phê, rồi men theo con ngõ đi vào trong.
“Hi, tớ đây” – Cậu bạn thân vẫy tay, đúng là một anh bạn lúc nào cũng vui vẻ.
“Chị uống gì ạ?” – Nhân viên phục vụ hỏi
“Cà phê sữa nóng nhé!” – Tôi mỉm cười
Mặc dù chỉ là quán nhỏ trong hẻm nhưng khu vực bên ngoài là một dãy hành lang treo rất nhiều những chậu cây xanh mướt. Tại đây tôi có thể vừa thấy được nét xưa cũ của Sài Gòn qua những tòa nhà cổ màu nâu đất nhưng xa xa vẫn phảng phất chút không khí hiện đại của một Vincom to lớn. Chẳng còn gì tuyệt vời hơn khi được ngồi ngắm mưa ở đây. Mát mẻ và lãng mạn không thể tả!
“Một tuần nay cậu nghỉ ngơi đã chưa?”
“Ừm rất tốt, hôm nay có gì hay mà hẹn tớ thế” – Tâm trạng tôi lúc này rất thoải mái.
“À… ừm, cậu có muốn qua công ty tớ làm không? Mặc dù hơi trái ngành nhưng nếu làm tốt lương rất okie”
“Trái ngành sao tớ làm được!”– Tôi phất tay từ chối.
Tính tôi là thế! Khá bảo thủ và không muốn thay đổi, với một sinh viên ra trường loại khá như tôi khó chấp nhận việc phải từ bỏ những gì mình đã gây dựng. Tôi sợ bắt đầu một cái gì đó mới, vì tôi biết nó rất gian nan!
“Tớ biết! Tin tớ đi, cậu sẽ làm được thôi! Cậu nhìn đi, tớ ra trường vẫn làm trái ngành mà nhưng cuộc sống của tớ rất thoải mái, cậu xem cậu bao lâu rồi không đi du lịch, do không phải không có thời gian hay không có tiền?” – Lúc này bạn tôi rất nghiêm túc, không còn vẻ cợt nhả hàng ngày.
“Cậu nghĩ đi, bây giờ không như ngày xưa nữa, bằng đại học không còn được săn đón, rất nhiều người đi làm ngành nghề khác, với lại cậu làm công ty đó bao lâu rồi mà lương nhìn vô thôi là muốn chửi thề, so với cái đất Sài Gòn này, thì biết bao giờ cậu để dành được tiền mua nhà?” – Bạn tôi nói xong, uống vội một ly nước lọc, có vẻ đang bực tức với tính tình cố chấp của tôi.
“…”
Tôi cầm ly cà phê sữa nhấp một ngụm nhỏ, vẫn là hương vị cũ, hương vị say đắm làm con người ta phải “lạc lối”. Trời lúc này đã tạnh nhưng cơn gió lạnh vẫn rít qua ô cửa làm tôi phải rùng mình, lòng tôi bắt đầu nổi sóng, không phải do lạnh mà là có vẻ như tôi đã hiểu ra một cái gì đó! Bạn tôi nói đúng! Qua cơn mưa trời sẽ tạnh, và một lúc nào đó nó cũng lại mưa tiếp, chỉ là mình phải tập thích nghi chúng mà thôi!
“Tớ đồng ý! Cậu xin giúp tớ nhé!” – Tôi đặt tách cà phê xuống bàn, vui vẻ đáp lại.
CHƯƠNG 4: ÁP LỰC CÔNG VIỆC
Reng…reng…reng!
“Alo, xin chào tôi là…”
Reng… reng…reng!
“Alo, xin chào tôi là…”
Mới chỉ một tháng bắt đầu công việc mà tôi như muốn kiệt sức, nào là trả lời khách hàng liên tục, nào là phải đi gặp đối tác, nào là hồ sơ chồng chất, có khi 9 giờ, 10 giờ rồi đêm tôi mới về được tới nhà. Chưa kể công việc mới quá lạ lẫm, tôi phải mày mò nghiên cứu thuật ngữ trong công việc và tìm hiểu quy trình của nó.
“Em đi gặp đối tác nhé!” – Tôi báo cáo với sếp
“Chà hôm nay lại gặp khách hàng hả? Kiểu này best seller mất thôi” – Một đồng nghiệp mỉa mai
Vì là một môi trường cạnh tranh nên mọi người ở đây không mấy hoà thuận, thêm một phần tôi là “ma mới” nên rất dễ bị bắt nạt. Tôi lười đôi co với cô ả, trực tiếp xách giỏ đi ra ngoài phòng.
Tôi đứng trước tòa nhà công ty ngắm nhìn mọi vật như đang khoác lên mình chiếc áo mới, óng ánh, tươi trẻ, sặc sỡ. Xa xa, một chiếc lá vàng rụng, thật nhẹ nhưng cũng đủ để bạn cảm nhận sự chuyển mình của đất trời, tận hưởng cái nắng nồng nàn đong đầy trong những làn gió dịu nhẹ. Những ngọn gió giao mùa rủ nhau về hong ấm từng vạt mưa ẩm ướt, làm những nỗi muộn phiền trong tôi chợt bốc hơi, lẩn khuất đâu đó rồi tan nhanh dưới vòm trời xanh đầy gợi cảm. Cái nắng cuối hè cũng thật là lạ, nhưng cũng thật đẹp! Không giống như tháng trước chỉ có một màu trời u ám cùng những cơn mưa rét buốt.
Tôi bước lên chiếc taxi đang chờ sẵn, đưa địa chỉ cho tài xế rồi ngả lưng ra ghế nhắm mắt. Hôm nay là lần thứ 3 đi bàn hợp đồng với một khách hàng khó tính, chỉ vì một cái hồ sơ mà quay cuồng tôi những ngày qua.
Công việc ở đây không đòi hỏi chuyên môn giỏi, bằng cấp như thế nào mà chỉ cần bạn đạt được KPI mà công ty đề ra mỗi tháng, bởi vậy rất cạnh tranh và khốc liệt, có khi mọi người cãi vã nhau chỉ vì giành một khách hàng nào đấy, có khi bị chửi lên chửi xuống chỉ vì không chốt được hợp đồng nào. Chưa kể tôi phải nỗ lực mỗi ngày vì không có ai chỉ dẫn.
Tôi còn nhớ những ngày đầu vô làm, trời không đẹp như thế này, mưa tầm mưa tả mà còn là buổi tối, phải ngồi trên chiếc xe máy băng từ quận 7 sang quận 9 để gặp khách ký hồ sơ. Lúc đó tủi thân lắm, bạn không tưởng tượng được vừa lạnh vừa đói, nước mưa như tát vào mặt, gió thổi muốn lạc tay lái mà phải cố để hoàn thành hồ sơ trong ngày, vừa đi vừa rơi nước mắt!
…
Cuối cùng khách hàng đã chịu ký hợp đồng, tôi thở phào nhẹ nhõm ra về, nhìn đồng hồ đã là 8g tối.
“Chậc, phải kiếm gì ăn tạm đã” – Xoa cái bụng mình, tôi tặc lưỡi.
Hôm nay lại về muộn, dù sao tôi cũng đã quen và bắt đầu thích ứng với nó, thôi thì cứ cố gắng từng ngày, hy vọng tương lai sẽ tốt hơn…
Còn tiếp…