Hành trình của sự lựa chọn (p.5)

CHƯƠNG 9: TRỞ THÀNH NHÀ ĐẦU TƯ? LỰA CHỌN HAY TỪ BỎ?

Mỗi buổi sáng, như thường lệ, công việc của tôi bắt đầu vào lúc 8 giờ, vậy nên tôi thức dậy lúc 6 giờ rưỡi để có một ít thời gian chuẩn bị. Tôi nấu một vài món ăn đơn giản cho bữa sáng, nhưng có khi tôi chỉ chọn ăn bên ngoài. Vì là Trưởng phòng nên tôi có rất nhiều việc để làm ở công ty, và ca làm buổi sáng kết thúc vào lúc 12 giờ. Bất cứ khi nào tôi làm bữa sáng, tôi cũng để lại một ít đồ ăn để ăn trong giờ nghỉ trưa; nhưng đôi khi tôi lười biếng và chỉ đi ra quán ăn gần đó một mình. Để cố gắng hoàn thành công việc trong ngày, tôi quay trở lại văn phòng nhanh chóng và rời khỏi vào lúc 5 giờ chiều. Khi còn quá nhiều công việc phải giải quyết, tôi phải ở lại đến hơn 7 giờ để bảo đảm mọi việc ổn thỏa trước khi ra về. Một ngày của tôi kết thúc như thế! Buồn chán và tẻ nhạt!

Cứ thế, một ngày mới lại bắt đầu! Vòng lặp thời gian cứ đều đặn trôi đi, đến khi tôi không còn gắng gượng được nữa!

  • “A lô sếp, em bị bệnh, xin phép nghỉ ba ngày nhé!”
  • “Nhanh khỏi nhé, công việc còn nhiều lắm!” – Sếp tôi tỏ vẻ không hài lòng.

Tôi cúp máy, cố gắng đi vào bếp, chế biến một vài món đơn giản, ăn vội vàng để uống thuốc. Tôi pha một ấm trà, ngồi bên khung cửa sổ. Trời hôm nay hệt như hai năm trước khi tôi bị đuổi việc, những đám mây đen ì ạch kéo đến, nhờ trận gió đẩy, chúng mau chóng bao phủ kín bầu trời. Tia nắng mặt trời chỉ còn le lói, nhường chỗ cho cơn giông. Khí trời dịu mát hơn, có lẽ ai cũng đoán được một trận mưa rào sắp ập tới. Những hạt mưa đầu tiên lao xuống mặt đất, mưa mau hơn. Rồi…Rào…Rào…Rào… Mưa tuôn xối xả tạo thành một màn nước trắng xóa. Tôi đưa đôi bàn tay hứng những giọt nước mưa, giọt nước tròn trịa, mát lạnh.

Mưa rơi cũng giống như chính tôi chưa tìm được ánh sáng cuộc đời cho mình. Tôi bỗng nhớ về cuộc trò chuyện ở Bà Rịa Vũng Tàu cùng hai anh chị của đội ngũ Hên Network, rồi nhìn lại sự tủi thân của bản thân hiện tại. Có lẽ bạn tôi nói đúng, nếu cứ làm công như vậy, không biết trụ nổi bao lâu? Nhưng điều tôi đắn đo là hiện tại không có tiền, tiền tôi tiết kiệm được không là bao, lỡ đâu mất sạch thì sao?

Chưa bao giờ có điều gì mà tôi băn khoăn đến vậy! Tôi nghĩ về công việc của mình, rồi so sánh với sự thoải mái hiện tại của bạn tôi. Tất nhiên, ai cũng mong muốn có được cuộc sống như thế! Để có được thì không phải là điều đơn giản!

Nếu tôi vẫn cứ tiếp tục sống như vậy, vẫn phải lao ra cạnh tranh với đồng nghiệp, lúc nào cũng phải dè chừng, sợ hãi nét mặt sếp mỗi khi làm sai, hoặc không hoàn thành nhiệm vụ. Khi tôi làm tốt thì chỉ vài câu chúc mừng lấy lệ, còn đến khi không làm được nữa thì họ chỉ lo mau chóng kiếm người thay thế. Đôi khi sự cống hiến của bạn, họ chỉ coi là hiển nhiên, không được sự công nhận.

Tôi thở dài vì những bất công trong cuộc đời, cảm thấy bao nhiêu năm cố gắng lại trở về vạch xuất phát. Cầm trên tay tách trà đã nguội, dường như vị thơm của trà cũng không làm tôi định tâm lại. Quay qua nhìn về phía gốc giường, ngạc nhiên khi thấy cuốn sách “Hành trình của sự lựa chọn” mà tôi đã vứt từ hai năm trước vẫn nằm đó. Tôi nhớ trong cuốn sách có viết:

“Thành công hay thất bại, con đường bạn đi là do bạn lựa chọn, khi không dám lựa chọn chứng tỏ bạn đã thất bại”.

Đột nhiên, tôi như thấy được tia sáng nào đó, nhớ lại thời điểm tôi chấp nhận công việc mới của mình đã lựa chọn như thế nào, không phải tôi đã làm được sao? Chẳng có gì khó khi bạn thật sự quyết tâm và cố gắng cả!

Tôi vội rút trong túi ra chiếc điện thoại di động, bấm những con số quen thuộc, màn hình hiện lên cái tên “Cờ hó bạn thân”, tôi bất giác mỉm cười:

  • “Alô tớ đây!”- Nghe giọng cậu ấy có vẻ hớn hở.
  • “Tớ quyết định rồi, tớ sẽ tham gia!” – Tôi mỉm cười với sự quyết tâm trong lòng.

Ngoài kia, những cơn mưa đến rồi bất chợt đi. Mưa mùa hạ không rả rích đêm ngày như mưa mùa đông, và không lấm tấm mưa phùn như mưa mùa xuân. Những hạt nước mưa ấy đang trườn mình xuống đất từ những tàu lá chuối xanh. Bầu trời lại quang đãng và như cao rộng thêm ra. Không khí sau cơn mưa lại trở nên mát mẻ và dễ chịu. Những nàng gió như cũng hiền lành hơn, nhẹ nhàng lướt thướt kéo mình qua vạn vật. Cầu vồng xuất hiện với bảy sắc màu kì diệu như muốn làm duyên với không gian bao la, để lại những khoảnh khắc không thể quên. Nó làm dịu đi không khí oi nồng, ngột ngạt của mùa hạ đầy lửa, làm tâm trạng tôi dễ chịu, thư thái hơn, cảm nhận được hương vị của cuộc sống.

Tôi đặt chiếc điện thoại xuống bàn, mỉm cười và thầm nghĩ: “Lần này mình sẽ không bỏ cuộc, chỉ cần mỗi ngày cố gắng một chút, tôi tin điều kì diệu sẽ mỉm cười với tôi” …



Còn tiếp…

Hành trình của sự lựa chọn (p.5)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to top
Gọi ngay
icons8-exercise-96 chat-active-icon
chat-active-icon