Hành trình của sự lựa chọn (p.6)

CHƯƠNG 10: KHÓ KHĂN? TIẾP TỤC HAY TỪ BỎ?

  • “Reng…reng…reng”
  • “Chào anh, ngân hàng chúng tôi xin thông báo đến hạn thanh toán khoản vay…”

Tôi thở dài đặt điện thoại trên bàn. Tính đến nay đã 5 tháng tôi tham gia Hên Network, tôi nhớ một tháng đầu cũng có lãi, nhưng chỉ rất ít đủ để rút ra chi tiêu hàng ngày và trả nợ ngân hàng. Còn 4 tháng đổ lại đây, thị trường giảm mạnh nên tài khoản của tôi hiện tại đang chia 3.

  • “Sếp! Đi ăn không?” – Một nhân viên bước lại gần bàn làm việc của tôi.
  • “Không, cảm ơn em, em đi ăn với mọi người đi!” – Tôi cười trừ
  • “Haizz không biết tham gia đầu tư cái gì mà tiền cũng không có ăn” – Một đồng nghiệp khác dè bỉu

Tôi đã khá quen với kiểu nói chuyện như thế! Chẳng là để đầu tư vào Hên Network, ngoại trừ tiền tiết kiệm tôi bỏ vào, phải vay mượn thêm một ít từ ngân hàng. Khi bạn ngân hàng đến làm việc với tôi tại công ty, có một đồng nghiệp làm chung nhìn thấy nên giờ sàn của tôi mọi người đều biết hết, và đó vô tình là chủ đề công kích tôi mỗi ngày.

Tôi biết cái gì khi bắt đầu cũng đều khó khăn, nhưng lần này lại rất khác, mọi thứ đều đổ dồn, rất áp lực. Trừ việc không có tiền chi tiêu, phải tích cóp hàng ngày để trả nợ, tôi còn phải làm bạn với mì gói mỗi ngày. Tôi cố gắng lao đầu vào công việc để quên đi cái khoản đầu tư đó, nhưng cứ mỗi lần về đến nhà thì lại buồn không thể tả!

Không những thế, kể cả bố mẹ hay những người thân thiết của tôi khi chia sẻ về khoản đầu tư này, ai cũng đều nói tôi ngu và cho rằng tôi đi lừa đảo. Chả là trên các trang mạng, có một số các phần tử xuyên tạc, chuyên nói xấu về Hên Network, chỉ có tôi là bỏ ngoài tai và luôn vững tin vào đó!

Tôi đóng tất cả tài liệu lại. Bây giờ mới 1 giờ chiều mà tôi đã hoàn thành xong công việc trong ngày hôm nay. Cầm túi xách ra khỏi văn phòng, nhanh chóng lái xe về nhà trong cái nắng dịu nhẹ của mùa thu. Như thường lệ, tôi đặt túi xách lên bàn và đi vào nhà bếp làm tô mì gói ăn tạm.

  • “Trưởng phòng mà giờ phải ăn mì trừ cơm” – Tôi giễu thầm trong bụng.

Sau khi ăn xong, tôi xách laptop ra bàn ngồi, mở tài khoản lên để check, và vẫn là thất vọng như lần trước, nỗi sợ ngày một tăng trong tôi, không biết khi nào mới thoát được khó khăn hiện tại? Đôi khi tôi có suy nghĩ hay mình tạm dừng đầu tư, rút ra để trả bớt nợ, thời gian còn lại vẫn đi làm kiếm tiền và tiết kiệm như lúc trước? Như vậy vừa an toàn mà không phải đau tim và thất vọng!

Tôi rút điện thoại ra, chần chừ bấm nút gửi tin nhắn. Không biết có nên hỏi anh H – đại diện Hên Network để hỏi tình hình hay không? Chứ lỡ đâu thị trường sụp đổ, mất hết thì sao?

Tôi chẳng biết tâm sự cùng với ai, thằng bạn thân thì tuần nào cũng gọi điện hỏi thăm, động viên tinh thần, nhưng với người khác thì họ lại xa lánh tôi vì sợ tôi lừa đảo họ. Thậm chí họ lên những trang mạng cá nhân công kích tôi mỗi ngày, cứ mỗi lần mở lên là chỉ toàn nghe chửi, ngay cả bố mẹ cũng không thông cảm cho sự lựa chọn này của tôi. Có cảm giác như sự cô độc ăn mòn dần tâm trí. Đã nhiều lần tôi muốn rút khỏi, đã nhiều lần tôi muốn dừng lại, nhưng có cái gì đó thôi thúc làm tôi không đủ can đảm. Không hiểu sao trong nhóm đầu tư vẫn có người chốt lãi đều đặn mà tôi thì chờ đợi mòn mỏi trong 4 tháng, không thấy dấu hiệu gì? Có khi họ quên tài khoản của mình thì sao?

Bao nhiêu câu hỏi bủa vây trong đầu, tôi lắc đầu xua đi, hạ quyết tâm ấn nút trên bàn phím gửi tin nhắn:

  • “Anh H ơi, cho em hỏi, thị trường xuống quá, tài khoản em đang chia 3, mình vẫn tiếp tục chờ hay sao ạ?”

Chờ đợi, chờ đợi, và chờ đợi, cuối cùng “ting” tin nhắn hồi âm từ phía anh cũng tới, tôi hồi hộp mở ra xem:

  • “Đúng rồi em, yên tâm, có chuyện gì anh sẽ xử lý dùm cho em”

Tôi run run cầm điện thoại đọc kĩ dòng tin nhắn của anh. Không phải vì tôi sợ, mà là cảm động, nước mắt ứ đọng trong đôi mắt. Chưa bao giờ, trong quãng đời đi làm của tôi mà được sếp quan tâm như thế! Cảm giác khoảng cách tuy ở xa nhưng vẫn gần gũi lạ thường! Tôi nhớ lại ấn tượng lần đầu gặp anh tại Bà Rịa Vũng Tàu và lần này, cảm thấy thân thương như một người anh trai luôn bảo vệ đứa em trong sự khó khăn của bão giông cuộc đời. Đột nhiên tôi lại có suy nghĩ “Dù có chuyện gì xảy ra thì đã có người anh trai này gánh vác cho mình!”. Thật sự cảm giác một gia đình thứ hai đang dần hiện trong tâm trí tôi lúc này!

Tôi áp chế cảm xúc xuống, cất chiếc điện thoại đi, đóng chiếc laptop lại. Mới đây sự buồn phiền còn bám lấy mà giờ đây đã biến mất sạch sẽ. Tôi mỉm cười vui vẻ, trong 4 tháng nay, đây là lần đầu tôi thoải mái đến vậy. Đúng rồi! Để thành công mình phải chịu được cảm giác mà không ai phải ai cũng chịu được!

Bất giác lại nhìn ra ngoài khung cửa sổ, thu đến mang đi cái nắng chói chang gay gắt của mùa hè, và không khí nóng oi ả khó chịu. Nắng thu giờ đây chỉ là những tia nắng nhẹ, mang theo gió heo may khô khốc của tiết trời. Lá cây từ xanh chuyển dần sang màu vàng nhàn nhạt nhuộm cả con đường, gió thổi hiu hiu khiến chúng rung rinh xào xạc.

Đối với nhiều người, nhìn lá thu rơi mà chợt buồn man mác, nhưng đối với tôi bây giờ chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm như chính chiếc lá đang rơi kia, vơi đi những muộn phiền trong lòng, dường như đã trút bỏ được những cái đã cũ, đã hỏng để thay thế một cái mới tốt hơn, đẹp hơn đang chờ đón…



Còn tiếp…

Hành trình của sự lựa chọn (p.6)

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to top
Gọi ngay
icons8-exercise-96 chat-active-icon
chat-active-icon