Tất cả chúng ta, tôi và bạn vẫn phải nói lời tạm biệt dù lòng còn bao điều chưa nói, vẫn phải lớn lên mặc dù vẫn muốn làm trẻ con mãi mãi, và vẫn phải “dấn thân” dù ta chưa sẵn sàng. Giảng đường, lớp học, nơi có bạn và tôi, có tất cả chúng tagiờ đây sẽ còn lại là tiếng gọi xa xăm và bao lời ngập ngừng chưa nói hết. Hôm qua chúng ta chia tay nhau, bồi hồi khi đưa tay gạt giọt nước mắt chào tất cả, để bắt đầu những dự định, ước mơ của riêng mình. Nhưng sao trong ta thấy nghẹn ngào!
Khởi đầu gian truânSáng ngủ dậy, như mọi hôm tôi vơ cặp kính vội vàng, lật đật để chuẩn bị đi học như bao ngày. Đứng lặng thinh một lúc chợt nhớ” À mà, hôm qua là buổi học cuối cùng rồi nhỉ”. Nước mắt tự dưng lại rơi, năm năm, ôi! Năm năm trôi qua nhanh như thế vậy sao? Và tôi cũng không còn là sinh viên nữa! Trong lòng dấy lên nỗi lo lắng khi sắp chạm ngõ vào đời nhưng cũng háo hức vì những ước mơ hoài bão của tuổi trẻ…
Ai trong chúng ta mà không có ước mơ, dù chỉ là những ước mơ đơn giản, ước mơ là những điều tốt đẹp mà chúng ta mong muốn đạt được khi chạm ngõ vào đời. Có người ước mơ thành đạt trong công việc, thành đạt trong cuộc sống, có người ước mơ có một mái ấm gia đình hạnh phúc, có người ước mơ về sự giàu sang, có người lại ước mơ nổi tiếng…Và tôi cũng như thế! Với tuổi trẻ căng tràn nhựa sống luôn tin tưởng rằng mình có thể làm nên tất cả trên con đường sự nghiệp của cả đời người.
Đúng là đời không dễ gì như con người ta mong ước! Tuổi 24 của tôi – cái tuổi mà chưa thật sự chín chắn trưởng thành nhưng cũng đã không còn là trẻ con, cầm bằng tốt nghiệp đại học loại khá trong tay nhận lại là chuỗi ngày thất nghiệp mà lòng tủi thân, hụt hẫng biết mấy!
Tháng 10/2018 “Con đi lên SG kiếm việc đi, chả lẽ ở nhà ăn bám bố mẹ hoài”- Lời bố tôi nói chạm khẽ tim tôi, bao nhiêu giấc mộng tôi vẽ đều vỡ tan. Đúng rồi, mình không thể như thế này mãi, kiếm việc thôi, việc gì cũng được miễn là đừng thất nghiệp.
Tôi còn nhớ trời Sài Gòn lúc đó như ngập trong biển nước. Bầu trời xám xịt. Trời mưa! Mưa kéo dài! Mưa như xối xả, như trút nước. Tôi một mình co ro trong chiếc chăn mỏng, thu mình lại trong góc nhà trọ, trời không lạnh mà lòng tái tê, căn phòng trống vắng, cô đơn lạnh lẽo và trong tôi bỗng ùa về hình ảnh cha mẹ, các em. Ánh mắt vô định nhìn về chuỗi ngày sắp tới.
2 năm sau
“Chúc mừng em, best seller của Ngân hàng chúng ta”
“Chúc mừng mày nha Tiên”
“Sao mày làm hay vậy, chỉ tao bí quyết nha”
Những lời chúc tụng, những lời mỹ miều mà lòng tôi rạo rực, nhưng sâu thẳm bên trong dường như có cái gì đó rất buồn. Đúng, rất buồn!
Cuộc đời như cánh hạc bay. Ngọn tre hay bờ trúc thì cũng chỉ là một khoảng để dừng chân. Hạc muốn bay cao thì đời phải thanh thoát, muốn bay mãi thì cuộc sống phải nhẹ thêm. Đã là gai thì gai nào cũng nhọn, đã là xích thì xích nào chẳng gian nan. Mắt xích trói buộc con người lại với đời, gai nhọn đâm thủng những niềm vui của cuộc sống.
Một ngày tôi xuống phố mà cảm giác lạc lõng giữa dòng người qua lại. Tôi đi tìm chính tôi giữa chốn bộn bề, giữa những mông lung vô định. Chợt nhận ra tấm bằng đại học không phải là tất cả để bước vào đời, ôm mộng ước mơ đi du lịch để tích góp thêm cảm xúc và trải nghiệm, nhưng lại bị chững lại bởi 5 chữ “chờ khi nào có tiền”.
Định mệnh sắp đặt
25/10/2019 – Ngày tôi gặp anh – Người chồng hiện tại của tôi
Duyên phận là điều gì đó rất kì lạ, không ai có thể thực sự nói rõ về nó. Có thể hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại hiểu thấu nhau. Có thể không hài hòa với nhau, nhưng lại ở gần nhau. Từ đó cuộc đời tôi âm thầm sang một trang khác mà tôi ngu ngơ không hề biết…
Tháng 6/2020 – Hạ lần nữa lại buông mình trên những con phố trầm tư, nắng cũng đã trải dài trên những ngả đường, những hàng bằng lăng tím ngắt. Anh dắt tôi đến miền đất quanh năm hai mùa đơn điệu nhưng lại được cái tiết trời lúc nào cũng mát mẻ và dễ chịu, ông mặt trời như một quả cầu lửa vĩ đại cứ thế đội biển mà nhô lên, nở nụ cười phúc hậu, rạng rỡ, ban phát những ánh sáng diệu kỳ cho trần gian, xua đi cái lạnh lẽo, tăm tối của màn đêm. Cả con đường đường như khoác trên mình chiếc áo mới. Bờ cát trắng được tô hồng. Nắng vỡ òa trong gió nâng cả bầu trời lên cao. Nước thủy triều dâng cao hơn, xô vào bờ tưới tắm cho bãi cát. Ôi Bà Rịa Vũng Tàu thật đẹp!
“Giới thiệu với em đây đội ngũ Hên Network”- Anh bắt đầu dẫn dắt tôi trở thành nhà đầu tư.
“Trong quá trình hoạt động của Hên network, mức lợi nhuận trong biên độ cho phép mà 100% nhà đầu tư đạt được là từ 50% – 75%/năm. Điều kiện cần và đủ là nhà đầu tư và Hên Network sẽ cam kết đồng hành trong 28 tháng” – Đại diện Hên Network nói.
Một cơ hội hấp dẫn nhưng cũng nhiều đắn đo với tôi. Vì sao? Ơ tôi đâu biết Hên Network là ai? Hên Network lừa đảo thì sao? Dạo này nhiều dự án sập lắm? Và quan trọng nhất là tôi không có tiền. Nhưng tôi vẫn muốn nắm bắt cơ hội làm giàu, muốn có gì đột phá sự nhu nhược trong tôi, muốn chiến thắng con quỷ hèn hạ trong tôi dù chỉ một lần. Thế đấy, cái vòng ý nghĩ cứ luẩn quẩn, mâu thuẫn đan xen cảm giác như sợi dây thần kinh quấn rối vào nhau không thể nào gỡ được.
1 ngày, 1 tuần rồi lại thêm một ngày, cứ thế nỗi đắn đo đeo bám không bao giờ dứt. Dường như thấu hiểu được nỗi lo lắng của tôi, Anh rủ tôi đi gặp đại diện đội ngũ Hên Network một lần nữa. Lần này Vũng Tàu chào đón tôi với ánh nắng dịu nhẹ lan xuống những đợt sóng dữ dội như đùa giỡn với cảm xúc lẫn lộn trong tôi.
“Chào anh……”
Cuộc nói chuyện kết thúc, cái chị mà đại điện Hên Network trao đổi số điện thoại với tôi, tôi còn nhớ như in câu nói của chị “Số điện thoại em số 5 nhiều quá, chị thích số 5 lắm, số 5 là ngôi sao hi vọng”. Chỉ là câu xã giao đơn giản nhưng bất giác tôi cảm thấy mến chị, mến đội ngũ Hên Network, cảm giác như tôi đã tìm được gia đình sau bao ngày xa cách vậy. Thật gần gũi biết bao!
Tôi và Anh lên xe đi về lại sg, trời đã vãn chiều trên bãi cát, những con thuyền bây giờ mới nhẹ nhõm gối đầu lên bờ cát trắng, nằm nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Hoàng hôn đến từ lúc nào đang nhẹ dần buông trên biển.
Boong! Chợt đầu tôi như thức tỉnh “Tại sao mày lại dành quá nhiều thời gian đắn đo đến vậy để rồi bỏ lỡ một cơ hội thật tốt, những suy nghĩ trong đầu mày dần biến thành niềm tin tự giới hạn mày trước các cơ hội. Mặc dù niềm tin ấy bảo vệ lòng tự trọng của mày, giúp bạn tránh khỏi cảm xúc bị thất bại nhưng trái tim mày lại không thể ngừng thất vọng trước sự chần chừ của mày”
Lúc này tôi mới ngộ ra chỉ khi tôi vượt qua được những niềm tin tự giới hạn bản thân mình thì tôi mới tạo ra được sự khác biệt và khi đó thành công mới gõ cửa với tôi.
6 tháng sau – Quyết định đúng đắn
“Tiên ơi, em vô tài khoản nhanh đi, chốt lời rồi”
“x2 rồi chị ơi, tuyệt vời quá”
Tôi còn nhớ 6 tháng trước, sau khi gặp đội ngũ Hên Network về lại SG, điều đầu tiên tôi làm là nhấc máy lên gọi điện về cho mẹ, và mẹ tôi cũng rất ngạc nhiên sau cuộc gọi đó vì đó là lần đầu tiên tôi mượn tiền mẹ. Vâng chính xác là mượn tiền đấy các bạn ạ! Ngân hàng ư? best seller ư? Đó cũng chỉ là làm công và tôi cũng như hàng ngàn người khác không một xu dính túi, lúc nào cũng chỉ đủ ăn, lo lắng về ngày mai không biết như thế nào.
Cũng thật may mắn cho tôi, vì bố mẹ luôn tin tưởng, lúc đó tôi muợn được 450tr, cộng vay thêm thẻ tín dụng là tôi đủ vô gói VIP (500tr) Hên Network. Chắc chẳng ai có sự gan lì như tôi, nhiều lúc cũng tự ngồi hỏi lại mình “sao ngày xưa mày gan thế”, “không biết có bị bùa mê ở đâu không” mà mới gặp Hên Network nói vài ba câu vu vơ đã có thể chiếm trọn niềm tin tuyệt đối trongtôi đến vậy.
Và các bạn biết không? Quả thật Hên Network đã làm tôi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên kia, tài khoản của tôi chỉ vỏn vẹn 6 tháng thôi. Bạn không nghe lầm đâu, là 6 tháng đó! Đã x3 tài sản từ số vốn ban đầu 500tr, hiển nhiên bây giờ tôi đã trả hết nợ và đã có thể thực hiện ước mơ trở thành tỷ phú trước năm 30 tuổi chỉ từ số vốn 0 đồng lúc ban đầu.
Thật sự không biết diễn tả cảm xúc như thế nào? Tôi chắc rằng các nhà đầu tư của Hên network đều chung cảm xúc và nhịp đập với tôi lúc này. Nếu ngày xưa chỉ cần tôi quyết định sai lầm, chỉ cần niềm tin không đủ, chỉ cần không dám thay đổi thì có lẽ tôi vẫn còn là cô bé mít ướt ở một góc nào đó mặc cho dòng đời xô đẩy.
Cảm ơn Hên Network!
Cảm ơn chính tôi!
Cảm ơn Anh – người chồng của tôi!
Cảm ơn định mệnh trời đã se duyên!
Lúc này trời còn sớm, se se lạnh, gió thoảng khẽ lay động hàng phi lao để lộ những giọt sương đêm còn đọng lên kẽ lá.Trong ánh sáng dịu dàng đầu buổi bình minh, những tiếng nói, tiếng cười vang rộn cả bãi biển xôn xao bàn luận về chuyện bác chài đánh cá về những con thuyền ra khơi. Ngoài xa, sóng biển trở nên phẳng lặng nằm im, Anh đang lái xe dạo quanh con đường Vũng Tàu đưa tôi hướng tới Nơi ấy….