Hên Network, bến đỗ yêu thuơng của những cuộc tình trong giông bão

 

May mắn chỉ xuất hiện khi đủ dũng cảm yêu thương và điều diệu kỳ!

Tôi và anh gặp nhau vào một ngày trời trong xanh khi tôi đang rong chơi ở Delhi, cả hai vừa chạm mặt đã thấy nhói lên những cảm xúc thân thương từ kiếp trước. Lúc đó tôi biết, chúng tôi thuộc về nhau. Những nụ cười hạnh phúc, những câu chuyện như khứa vào lòng nhau, và cái chạm tay của ngón út cũng đủ rùng mình lạnh buốt. Những cái chạm cảm xúc chỉ của những người yêu nhau mới có thể. Ngày tạm biệt, chúng tôi trao nhau mỗi người nửa trái tim đeo dây chuyền, trao vội những nụ hôn ẩm ướt và hẹn gặp nhau ở thành phố, nơi mà cả hai cùng sinh ra.

 

Ôm một giấc mộng dài trên chuyến bay, tôi cười tủm tỉm một mình như ngây dại, mong đường về ngắn hơn bất cứ lúc nào, dù tôi đã di chuyển trên cung đường này không đếm xuể. Về đến nhà, Cha tôi ôm chầm lấy con gái và thông báo một tin trời đất như quay cuồng. Ngày cưới đã được sắp đặt vào cuối tháng, anh chàng là con nhà tài phiệt người Ấn, có thể cho tôi và gia đình bất cứ thứ gì, ngoại trừ một thứ là cảm xúc. Tôi ôm đau khổ vào lòng, chưa bao giờ tôi làm ba mẹ thất vọng một điều gì ngay từ lúc sinh ra. Tôi được sinh ra xinh đẹp như công chúa, nuôi lớn và học hành như nữ hoàng, ngoan ngoãn yêu thương Cha mẹ hết sức tôi có thể. Và lần này tôi cũng không thể làm gì khác hơn ngoài lắng nghe con tim đau khổ, gào thét.

Ba ngày trở về, tôi chỉ nằm dài trong phòng và khóc. Nếu không khóc cho kiếp người của mình, tôi thật sự không biết phải làm gì hơn. Bỗng, tin nhắn đến: “Có ai sẵn sàng lên xe đi bắt mây không?”. Tôi gạt vội nước mắt nhạt nhòa, chạy ngay ra lan can phòng, thấy anh bên dưới với con xe chinh chiến anh từng kể. Anh đứng đó, nụ cười tỏa hơn cả nắng chiều và vẫy tay chào tôi. Chiều Sài gòn nắng to như muốn cháy lòng kẻ ở trên và người ở dưới, nhìn anh tôi buồn bã lắc đầu, mắt đầy lệ. Cha tôi lúc đó xuất hiện, ông vỗ vai nhìn và ra hiệu quay vào trong. Tôi nấn ná hồi lâu, gửi tín hiệu bằng suy nghĩ và trao tình yêu bởi ánh mắt, rồi thất thỉu bước đi mà lòng đau như cắt. Chỉ có những người yêu nhau, là một phần tri kỉ, họ mới thấu hiểu chuyện:” Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ”. Dù anh cố gọi điện, nhắn tin, nhưng chưa bao giờ tôi nghe máy hay gửi một lời giải thích. Vì đối với tôi, những điều đó chỉ đem lại kết quả vô nghĩa.

Ngày đính hôn, tôi buồn bã không hơn kém một con búp bê được trang điểm. Nhìn dòng người chen chúc, đang nhảy múa bên dưới để chúc phúc cho đám cưới tài phiệt, tôi không nghĩ mình sẽ cần một đám cưới sa hoa nhưng đầy đau khổ. Bất chợt, tôi thấy anh hóa trang, nhảy nhót bên dưới và quay cuồng trong nước mắt. Lúc này tôi đã như muốn ngã quỵ. Hòa vào dòng người trao hoa chúc phúc, anh là người cuối cùng đến, đưa hoa choàng cổ cho chú rể. Anh nhìn tôi với ánh mắt tha thiết, như nói lên rằng:”Hãy đi cùng anh, núi không thể ngăn, sông không thể cản, anh nguyện một đời bảo vệ cho em”. Tôi đau khổ cầm hoa, nhìn anh với ánh mắt trăn trối. Tôi lắc đầu, quay đi một cách dứt khoác khi bị Cha phát hiện có điều không bình thường diễn ra trong đám cưới, và trao hoa choàng cổ cho chú rể. Anh thơ thẩn bước đi, hòa vào dòng người và biến mất. Anh đi, tôi biết cuộc sống khổ ải sẽ bắt đầu từ đây, tôi nguyện chỉ yêu mình anh với đất trời, và hứa sẽ bên anh trọn kiếp sau nếu có thể.

Hôm sau, tôi cùng Chồng đính hôn đi mua sắm trang sức. Trên xe, nhìn mông lung cuộc sống, với tay ra ô cửa sổ, tôi muốn bắt mây vì thấy anh trong mây, đến cuối phố tôi chợt thấy nụ cười toả nắng hắt vào góc tối, bất cứ phút giây nào cũng có bóng hình anh. Xe dừng ở ngã tư, làm tôi bừng tỉnh, gió khẽ lướt nhẹ nhàng qua những ngón tay như ve vuốt, an ủi. Chợt một cái chạm ở ngón út làm tôi rùng mình, tôi quay sang nhìn ô cửa, là anh. Anh phong trần,đôi mắt heo mây  đã chạy theo xe của tôi từ khi nào không hay biết. Xe dừng lại ở một khu chợ lớn, chồng tôi bảo tôi ngồi đợi anh vào lấy ít đồ. Tôi đồng ý, lòng đầy thấp thỏm. Bóng chồng tôi vừa khuất, anh đã ở bên mở cửa xe cho tôi. Tôi choàng ôm anh, nhưng sau đó đau khổ đẩy anh ra xa và la hét giận dữ. Vì tôi biết sẽ không có một kết quả tốt cho anh, nếu chồng tôi nhìn thấy. Trong cơn giằng co, tôi giật được sợi dây chuyền nửa trái tim anh đang đeo, và cất nắm chặt. Anh vừa đi, chồng tôi xuất hiện, chúng tôi lại di chuyển tiếp.

Anh vẫn đang chạy theo phía sau, tôi quyết định làm một hành động sẽ cứu vãn cho tôi và anh, chấm dứt cái không nên bắt đầu, dù cho con tim đau quặn thắt. Tôi giựt đứt sợi dây chuyền đang đeo, hòa chung với sợi dây của anh, và thả xuống ở vệ đường. Nhìn trong gương chiếu hậu, tôi thấy anh dừng xe, nhặt dây và nhìn theo tôi với ánh mắt đau khổ.

 Cùng lúc đó, một chiếc xe tải đâm sầm đến, cướp đi anh trong khoảnh khắc tử thần. Tôi bắt dừng xe, hớt hải chạy đến ôm anh, la hét thất thanh cứu giúp nhưng máu vẫn không ngừng tuôn rơi. Tôi ngất, cùng anh trên tay.

Anh cần trải qua một ca phẫu thuật sống còn. Gia đình từ tôi, chồng đính hôn lấy lại hết của cải đã tặng. Tôi dùng tiền để dành suốt bao năm qua để cứu chữa cho anh, nguyện cùng anh lên non xuống bể. Tôi đã nguyện như thế khi anh tỉnh lại chúng tôi sẽ hạnh phúc. Và quyết định đầu đời này cho tôi thấy mình thật sự được sống, được làm người và được yêu thương. Nhưng quan trọng hơn là chỉ còn bước cuối để anh tỉnh lại, để chúng tôi bên nhau, thì tiền đã cạn.

Tôi lại đau khổ, chỉ biết nguyện cầu với đất trời để phép màu xuất hiện. Khi đi vào lại bên anh, tôi bỗng thấy một người phụ nữ lớn tuổi, khuôn mặt đầy đặn, thanh tú toát lên sự sang trọng từ phong cách đến từng lời nói, giới thiệu là người đại diện cho Hên Network xuất hiện và chia sẻ. Người này nói, trước đây gần 2 tháng, anh đã bán nhà được 3tỷ2, anh gửi từ thiện 1/3 số tiền, số còn lại anh đầu tư vào Hên Network. Anh chia sẻ với tổ chức rằng muốn đầu tư toàn bộ số tiền này để có thể cùng chị sống hạnh phúc, theo ước mơ mà hai người đã chia sẻ. Anh viết sẵn mọi thứ, để chúng tôi hỗ trợ và người thừa hưởng tài sản là chị. Tài khoản anh đầu tư đã tăng gấp 5 lần chỉ trong vòng chưa đầy 2 tháng, chúng tôi gọi chúc mừng nhưng biết tin anh đang trong tình trạng này, thiết nghĩ chị sẽ cần nó.

Tôi quỵ xuống, òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Trời không phụ lòng người tốt. Sau phẫu thuật, anh khỏe mạnh. Chúng tôi còn dư tiền mua một chiếc xe đi chu du khắp nơi như lời hẹn ước. Ngày tạm biệt thành phố, chúng tôi chỉ có nhau là người thân. Tôi nguyện cầu cho Cha mẹ, bạn bè thân quyến đã đến trong cuộc đời này.

Biết ơn cả tại nạn xe hôm đó, biết ơn Hên Network đã là cánh tay vô hình, nối dài những giấc mơ thành hiện thực. Ngày đi, chúng tôi vẫn đầu tư lại Hên Network 1/3 số tài sản mình đang có. Chúng tôi hiểu chỉ có cho đi mới gặp may mắn, chỉ có tin tưởng mới giúp lớn mạnh. Ở Hên Network, chúng tôi có tất cả dù đang nơi đâu. Cảm ơn vì chúng tôi đã cố gắng, để được sống là chính mình.

Hên Network – Nơi trao gửi yêu thương

 

Hên Network, bến đỗ yêu thuơng của những cuộc tình trong giông bão

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Scroll to top
Gọi ngay
icons8-exercise-96 chat-active-icon
chat-active-icon